Hồ Như Hiển
1. Bài toán quen thuộc trong chương trình Toán phổ
thông: “Cho hàm số: y = mx + 4, m là tham số. Tìm điểm cố định mà đồ thị
hàm số luôn đi qua với mọi giá trị của m”.
Rõ ràng, khi m thay đổi thì hàm số thay đổi. Hàm số thay đổi thì đồ thị của nó cũng thay đổi. Nhưng dù đồ thị có xoay ngang xoay dọc, nằm ngang nằm ngửa như thế nào thì chúng đều phải đi qua điểm cố định A(0; 4) (vì 4 = m.0 + 4 luôn đúng với bất kể giá trị nào của m).
Trong bài toán này, có hai đối tượng, một đối tượng thay đổi là đồ thị hàm số và một đối tượng không thay đổi là điểm A(0; 4). Điểm A(0; 4) gọi là điểm cố định (điểm bất biến) của đồ thị hàm số.
Trên đây chỉ là một trong vô số ví dụ về cái bất biến và cái vạn biến trong Toán học.
2. Với người đàn ông chung thủy, vợ là bất biến, bồ là vạn biến. Với người đàn ông có trách nhiệm, lương đưa cho vợ là đại lượng bất biến, quỹ đen là đại lượng vạn biến…
Rõ ràng, khi m thay đổi thì hàm số thay đổi. Hàm số thay đổi thì đồ thị của nó cũng thay đổi. Nhưng dù đồ thị có xoay ngang xoay dọc, nằm ngang nằm ngửa như thế nào thì chúng đều phải đi qua điểm cố định A(0; 4) (vì 4 = m.0 + 4 luôn đúng với bất kể giá trị nào của m).
Trong bài toán này, có hai đối tượng, một đối tượng thay đổi là đồ thị hàm số và một đối tượng không thay đổi là điểm A(0; 4). Điểm A(0; 4) gọi là điểm cố định (điểm bất biến) của đồ thị hàm số.
Trên đây chỉ là một trong vô số ví dụ về cái bất biến và cái vạn biến trong Toán học.
2. Với người đàn ông chung thủy, vợ là bất biến, bồ là vạn biến. Với người đàn ông có trách nhiệm, lương đưa cho vợ là đại lượng bất biến, quỹ đen là đại lượng vạn biến…